Dường như là có thật nhiều điều để nói.
Vậy mà mọi thứ cứ trôi đi.
Đứng trước những bước ngoặt, những cơ hội và cũng là những thay đổi, có lẽ mọi người đều có chung cảm giác như mình: cảm giác bồn chồn, hi vọng, lo lắng, tin tưởng, quyết tâm và sợ hãi.
Cuộc sống sẽ trôi về đâu nếu mình quyết định về một lối rẽ?
Và cuộc sống liệu có thể tốt hơn nếu cứ theo con đường thẳng như thế này?
Có phải mình đang có nhiều nên sợ mất?
Những hạnh phúc nhỏ bé và bình dị này, tình yêu, trách nhiệm gia đình, tình bạn, tình đồng nghiệp...
Hẳn mình là một người may mắn khi sinh ra và được gặp những con người này.
Yên bình quá. Nên sợ thay đổi quá. Nhưng nếu không chạm vào cơ hội, nó sẽ ra đi mất thôi...
Bạn có nghĩ tôi là người chịu đựng được sự bình yên và những điểm dừng không?
Bạn thân hôm trước nói với mình, rằng ngày xưa mình sống theo bản năng như một loài cỏ hoang dại, đã không biết bao nhiêu lần làm cô ấy đứng tim vì sợ hãi.
Dường như ai cũng từng ít nhất 1 lần nghĩ về mình như thế.
Bạn nghĩ tôi của ngày hôm nay là người như thế nào?.....
Nhỉ.........
Tôi có thể dừng lại và tận hưởng những thứ này.
Hay bỏ lại tất cả và bước đi vào vùng bão. Chấp nhận, hoặc sống sót và thành công, hoặc sẽ mất mọi thứ.