Một cánh hoa đào phai mùa Xuân


Mùa Xuân. Hoa đào. Tết.

Tết năm nay đến bất ngờ như cái nắng rộn ràng sau những ngày giá rét vừa qua. Bất ngờ như chút nóng sốt trên trán, một hôm thấy mình sụt sịt ốm. Thấy sợ.

Khi thời tiết đẹp và ngập tràn không khí Tết như thế này, chắc ai cũng sợ bị ốm. Nên quyết tâm sẽ nhanh khỏi ốm. Vì mùa Xuân đã đến đầy thành phố, mỗi bước đi trở nên thật khác. Thật xúc động khi thấy sắc vàng của cây quất, cây mai, và những nụ Đào chúm chím.

Hoa đào thường khiến tôi nhớ đến bố. Thường thì Tết của gia đình tôi chưa khi nào thiếu một cành đào. Lúc nào cũng là loại đào đá chặt cành cắm trong cái lọ gốm cũ trong phòng khách và lúc nào cũng trở thành niềm tự hào của bố khi khách khứa đến nhà khen hoa đẹp. Vì đã là tiền lệ, nên năm nào bố tôi cũng đổ kha khá công sức và tiền của vào cành hoa đào. Đôi khi mẹ chép miệng tiếc tiền nhưng rồi nhìn những bông hoa phớt hồng tươi mới bên những lộc non xanh biếc và khỏe mạnh, mẹ ngồi mẹ khen, mẹ cười. Còn bố tôi, sau khi sắp xếp, trang trí cây cối và đồ đạc thì ông thường đứng ra xa xa, ngắm phòng khách, thỉnh thoảng sửa lại vài chỗ không ưng ý. Ánh mắt bố khi ấy mãn nguyện, hài lòng và dịu dàng.

Vẫn nhớ Tết ngày nào còn có Bông. Nó cứ Meo meo chạy ra chạy vào, lúc lắc cái bụng béo ú. Đến giao thừa thì cố giữ nó ở bên trong để khỏi bị Mèo xông đất. Ôi Bông Béo Bụng, giờ đã chẳng còn. Cũng mấy năm rồi...

Từ khi đi học và làm việc xa nhà, chưa có năm nào giáp Tết tôi không nghĩ đến những câu hát ấy khi nhìn thấy hoa đào: "Bỏ hôm qua sau lưng, cất bước quay trở về...", đôi khi thì tôi khóc, nhớ nhà đến rớt nước mắt.

Hoa Đào, trong gia đình tôi, đó có nghĩa là sự đoàn viên, hội ngộ, là niềm vui, hi vọng và những ước mơ cho một năm mới hạnh phúc hơn, khỏe mạnh hơn, thành công hơn và nhiều tin vui hơn. Hoa Đào trong gia đình tôi, đó là tiếng cười của những đứa cháu, là ánh mắt vui vẻ, yêu thương của bố mẹ, là nụ cười của các anh chị em... 

Năm nay là năm đầu tiên tôi đón giao thừa xa nhà. Chưa có giao thừa nào mà mẹ không có tôi ở bên cạnh. Năm nay chắc là mẹ khóc. Năm nay tất cả mọi người đều sẽ đông đủ, chỉ thiếu tôi. Từ nay sẽ luôn là thiếu tôi. Nên tôi cứ ghi mãi trong trí nhớ mình đêm giao thừa cuối cùng khi tôi được ở bên gia đình yêu thương của mình. Nhìn mọi người như thế nào, ăn gì, chương trình tivi ra sao... 

Năm nay, phòng khách ấy, ánh đèn ấy, những người thân yêu ấy, những bông hoa đào dịu dàng và kiên cường ấy, đêm giao thừa ấy...

Ừ, tôi đã có một gia đình mới và ở hơi xa. Cuộc sống của tôi giờ là thế. Nhưng những bông hoa đào vẫn đợi tôi, tôi sẽ sớm về mà!

Chỉ là tôi, buồn quá khi không bao giờ còn được nhìn thấy cảnh tượng ấy!

Giống như là, tuổi thơ của tôi - đã đi về nơi nào xa mãi...

Cũ kỹ, mộng mơ...


Những ngày dài.

Công việc thực sự căng thẳng tới mức đã có những lúc mình thực sự muốn bỏ nơi này mà đi. Nhưng rồi, lúc nào cũng là những sự so sánh, ngăn làm việc này, những ánh đèn này, những con người này... Ý nghĩ cũng rồi chỉ thoáng qua trong vài ngày chán nản. Mọi thứ cũng êm xuôi.

Đã lâu không có một khắc riêng tư dịu dàng để ngừng sống, ngừng thở. Mọi thứ rộn ràng và nhiều niềm vui, nhiều lo toan và phấn đấu quá. 

Thoắt một cái. Mình sắp thêm một tuổi. Đời sắp qua một lần. 

Biết bao điều còn chưa làm được, vậy mà thời gian cứ qua!

Có người chợt cho nhìn thấy một nụ cười. Ừ, xa lạ. Hạnh phúc, rạng rỡ, trong sáng, và xa lạ. Cuộc sống là thế mà, thời gian qua rồi riết người ta cũng quên, cuộc sống thì cứ diễn ra có ai ngừng lại được. Con người ta cần sống, cần yêu, cần ăn, cần thở, cần sống cho ra sống, cho đáng với những gì mọi người và bản thân kỳ vọng vào chính mình.

Niềm tin của tôi có bao giờ là vô căn cứ? Tôi tin vào những "giá trị", tôi tin vào sự "xứng đáng". Điều đó cho tôi đủ bản lĩnh để quay lưng bước đi.

Con đường bước vào trái tim không nhất thiết phải đủ dài. Tình yêu là khi người ta cần nhau...

Hôm nay tôi chợt nhớ tuổi thơ của mình quá!

Những ngày áo quần bụi bặm, đứa con gái chân tay lỏng khỏng theo lũ bạn nghịch ngợm chạy nhảy, leo trèo hết hang cùng, bụi rậm, tuổi thơ in kỷ niệm bằng những vết sẹo trên chân tay, mặt mũi. Vết này ngã xe, vết này ngã trèo tường, kết kia ngã trèo cây, vết kia đánh nhau với bè với bạn... 

Những ngày trái tim lần đầu biết rung động. Thích một ai đó, nước mắt rơi cả đêm dài, tưởng là sẽ chẳng thể quên mà đến lúc gương mặt cũng chẳng nhớ. Ngây thơ vô tư lự đến mức há hốc mồm khi bạn thân nói cái đứa ngồi cạnh thích mình. Nhong nhong mấy đứa chạy trên cánh đồng ngoại thành hun chuột đồng đốt khói mù mịt, nướng khoai rồi hí hoáy mấy củ khoai sống sượng... 

Những ngày đầu biết ấm áp với tình bạn, người bạn thân cũ kỹ giờ gần mà dường như xa mãi. Có phải vì tuổi thơ của chúng mình đã xa quá, những ngày tháng dấu yêu hoa mộng, sân trường đầy nắng, đầy gió, gương mặt và nụ cười, những kỷ niệm buồn vui, những lúc cãi vã, giận dỗi... giờ chẳng thể nào tìm lại, chẳng thể nào còn. Một cái tin nhắn không lời đáp, những cuộc đời riêng, tuổi thơ tan tác như gió...

Con mèo như một dấu chấm mất mát. Cái bụng to béo, mềm mại, ấm áp, tiếng kêu "Meo" và những bước chân mềm mại quấn quít bỗng một ngày trở về và không còn nữa. Mải miết gọi "Bông ơi!", cứ ngỡ em đi đâu lâu lắm thôi, nghe tiếng gọi là sẽ về như bao lần, cứ mở cửa sổ đợi em vào, rúc vào chăn, gối lên tay và bắt đầu giấc ngủ của em bằng tiếng gừ nhẹ trong cổ họng. Vậy mà em chẳng bao giờ về nữa.

Đời lấy của ta nhiều, và cho ta lại cũng nhiều. 

Hẳn rồi. Con người ta phải lớn, thời gian cứ dần mất đi, là thế, vẫn thế và phải thế.