Chiều em về qua phố
Gặp mùi hoa sữa ướt mưa
Em không tìm thấy những bông hoa màu xanh ấy, nhưng em biết, chúng thực sự đã trở về.
Mùa Thu, đã thực sự trở về.
Những màu xanh đang phai nhạt.
Và lại sẽ là những đốm lửa vàng trên đường Hoàng Diệu.
Lại là một chiều thảng thốt bắt gặp hương hoa sữa nao nao, hương ngọc lan kỳ diệu hay những bóng hoàng lan cô đơn.
Và đâu đó rồi thì, mùa Đông sẽ chớm đến.
Em sẽ trở lại con đường cũ đã lâu rồi bước chân không ghé, cũng vừa lúc Nguyên vừa về.
Em sẽ đứng nhìn Nguyên từ xa, mỏng manh, run rẩy nhưng trong sạch, kiên cường.
Và đâu đó rồi thì, Nguyên sẽ lại ra đi...
Chưa đoàn viên đã thấy ngày ly biệt.
Nhưng cuộc sống là thế, phải không?
Cuộc sống luôn đặt con người trước những ngã rẽ. Người ta buộc phải lựa chọn cho mình một con đường. Cuộc sống dạy cho người ta biết yêu thương và cũng dạy người ta về sự tàn nhẫn, dạy người ta biết thương nhớ và cũng dạy người ta cách dứt bỏ.
Có lẽ em đã phân vân trước những lựa chọn đó quá lâu.
Có lẽ chưa bao giờ em thực sự dũng cảm để từ bỏ những thứ đẹp đẽ. Em muốn có, em khao khát, em cần.
Nhưng thực sự, có những điều không bao giờ thuộc về em. Càng níu giữ sẽ càng thêm buồn khổ, càng khó xa rời.
:D
Cuộc sống nó là vậy.
Nên cuối cùng rồi thì em cũng cứ phải ra đi. Cứ phải xa lạ. Cứ phải chôn giấu. Cứ phải lãng quên.
Em à, em hiểu điều đó chứ?
Em hiểu!
Mùa Thu đấy, em biết chưa?
Hoa sữa về rồi.
Những cơn mưa cũng mang cái se sẽ lạnh về rồi.
Mặt hồ đã mờ sương rồi.
Những chiếc lá cũng khởi vàng rồi.
Ngước nhìn lên, em nhé!