Ngày thật cũ kỹ.
Ngày lạnh lạnh và êm êm như một giai điệu thoảng qua.
Một âm thanh nào đó em đã lãng quên. Hoài nghi, chờ đợi, day dứt, tuyệt vọng.
Hôm nay, em mặc áo len. Những sợi len bông xù mịn màng ấm áp.
Mùa đã đến, chiếc áo len dành cho những ngày se lạnh đầu Thu đã về.
Hà Nội hôm nay bỗng già nua và trầm lặng, gục đầu mà nhớ tiếc những ngày thanh trẻ đã đi.
Xa xôi nhỉ.
Em biết làm gì.
Nhớ lắm, muốn ôm thật chặt cái ấm áp, hạnh phúc và an lành mỗi khi về bên anh.
Em nhớ anh!
Người đàn ông của đời em, đã mang tiếng cười về tràn ngập trong căn nhà ấy. Đã cần và yêu thương em biết mấy.
Em yêu anh!
Người đàn ông của đời em, đã mang về cho em tình yêu, niềm tin và hi vọng. Những điều mà tưởng chừng em đã đánh mất, đã lãng quên.
Ừ, cứ bên nhau thơ trẻ thế thôi.
Anh nhỉ, đến khi nào mình còn có thể!
-----
0 comments:
Post a Comment