The man who can't be moved

The man who can't be moved, by The Script

Bằng một sự tình cờ, hôm nay em nghe The Script hát The man who can't be moved.

Bài hát này, câu chuyện này, đã từng khiến em rơi nước mắt. Em tin rằng đó không phải một sự chờ đợi vô vọng. 

... Broken hearted man...

Có những tình yêu phải đi cả một chặng đường dài với vô vàn khúc rẽ, cuối cùng vẫn tìm về với nhau. Cô ấy, ở một nơi nào đó trên thế giới này, sẽ tìm về nơi họ đã gặp nhau. Sẽ thấy anh ấy đang ngồi đó, dù mưa nắng, gió tuyết, với tấm hình cô trên tay và dòng chữ trên tấm bảng nhỏ: "If you see this girl, can you tell her where I am!" 

And see me waiting for you on our corner of the street.................

Hẳn cảm giác đó phải là "lặng người", "run rẩy" và "trào nước  mắt"!

Âm nhạc, những giai điệu, giọng hát, câu từ, những câu chuyện, sự ám ảnh, niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc, day dứt, nhớ thương, chờ đợi.... luôn có thể khiến cho tâm hồn người ta rung động.

Có thể em sẽ chết lặng khi gặp đúng một giai điệu trong một hoàn cảnh. Có thể em sẽ khóc khi một giai điệu lạ lẫm nào đó đem đến cho em những câu chuyện. Có thể em sẽ khóc vì những câu chuyện của những con người xa lạ, có thể chỉ là của trí tưởng tượng. Nhưng nó làm em rung động. Hẳn đó là điều quan trọng. Nó nhắc cho em về những nỗi niềm của cuộc sống, và cũng nhắc cho em về sự tồn tại của chính mình. 

Là vậy. Tất cả những gì em từng cảm nhận với The Script, những giai điệu rối tung và biến đổi, một tông giọng rất quen thuộc, đều đều, yên ấm kể những câu chuyện, và khiến người ta khóc. Đôi khi, em mỉm cười khi nghe họ hát và thấy rằng cái tên The Script thật là hợp với họ.

Vậy là, đôi khi nhắc lại, cần nhắc lại, cái ta đã dần quên đi mất!
----
- Nghe và viết trong khi đợi chồng béo đến đón! -

Entry mời cưới!

Đã lần lữa rất lâu để cuối cùng post entry này. Thực sự, với mình, nó giống như một điều gì đó mất mát. Nhưng điều gì đến rồi cũng đến. Đã đến lúc, không thể trốn chạy. Hơi khó hiểu nhỉ!

Vậy thì mọi người hiểu phần sau này thôi là đủ:

Thay mặt chồng mình là đồng chí Nguyễn Phương Thành, mình - Mai Thị Thu Minh, xin được trân trọng mời các anh, chị, bạn bè và các em tới dự bữa cơm thân mật cũng với gia đình nhà gái, cũng là để chia vui với hôn lễ của mình tại số 45 đường 3 phố Phúc Hải - phường Phúc Thành - tp. Ninh Bình - tỉnh Ninh Bình vào hồi 10:00 ngày Chủ nhật - 13.02.2011.

Hôn lễ sẽ diễn ra vào hồi 14:00 tại hội trường trung tâm hội nghị huyện Kiến Xương - thị trấn Thanh Nê - huyện Kiến Xương - tỉnh Thái Bình.

Sự có mặt của anh, chị, các bạn và các em là sự động viên, cổ vũ, khích lệ vô bờ bến với trước tiên và trước nhất là cô dâu, tiếp đến là chú rể và hai bên gia đình. Entry này thay cho giấy mời và sự ngóng đợi mà cô dâu, chú rể và gia đình muốn gửi tới mọi người. Rất mong mọi người thu xếp bớt chút thời gian đến chung vui cùng cô dâu chú rể!:)

Mong anh chị em và các bạn liên lạc với số máy của cô dâu: 0123. 7876. 333 để được giải đáp những thông tin cụ thể. Đồng thời kính mong mọi người thông cảm vì cô dâu do sơ suất làm mất điện thoại nên cũng đã mất mất một cơ số số điện thoại để liên hệ với mọi người. Hi vọng mọi người hiểu cho!:)

Tạm biệt!

Nhiều thứ!

Có cái nhớ.
Có cái quên.

Những tin nhắn đọc muộn rất muộn.
Một vài gương mặt.
Sinh nhật bạn.
Vài cảm giác yêu thương.
Vài thứ đánh mất.
Đời sống độc thân vui vẻ.

Nhìn mảnh đời đã đi qua đầy hoang tàn và nhiều tiếc nuối.

Người này.

Kẻ kia.

Những người viết ra được những ca từ sâu sắc cuối cùng cũng chỉ là khoác lên mình vẻ giả tạo, hiểu đời, bận rộn và "quên" mất những điều mà họ từng khiến người khác rung động. Đâm ra là, sắc lạnh, nhộn nhạo, hào hứng và chạy theo cái dòng ồn ã. (Xin lỗi anh Dương Khắc Linh).

Có nhiều người đã làm tôi tin rằng họ sẽ hạnh phúc với thứ họ đã chọn. Tôi vẫn nói với họ rằng những điều đó không đoán trước được. Có lẽ họ không tin tôi. Tôi nguyện cầu họ hạnh phúc, có thể, sẽ bình thản nhìn họ đau khổ, và nhẹ nhõm thở khi họ thực sự biến cái họ mong muốn trở thành hiện thực.

Tôi không gọi cho họ. Rất nhiều HỌ. Bởi cảm giác bỗng dưng như SỢ. Rằng tôi đang bị quên lãng, giống như tuổi trẻ của tôi đang ra không cách nào kìm lại. Có một thời, tôi đã không quan tâm đến thời gian CỦA mình nhiều như vậy. Những ngày đó, đã xa rồi. 

Tôi nghĩ nhiều đến cổng trường. Cánh cổng trường đại học của tôi, 336 Nguyễn Trãi - Thanh Xuân - Hà Nội. Có biết bao nhiêu yêu thương và niềm vui của tôi đã chôn vùi nơi đó. Có ngày nào, tôi quay lại (dù nó ở rất gần nhà tôi - sắp - ở), tôi bước qua cánh cổng, ngồi vào một cái ghế đá và giữ lấy mùi cỏ, mùi đất, giống như hương thơm của quá khứ. Chỉ ước gì tôi không phải nhìn vào nơi đó và nghĩ đến 1 vài con người, cảnh tượng, mà tôi không hề muốn nghĩ.

Phố. Hà Nội nơi ấy, chắc đã quay lại đời sống thường nhật. Phố tôi đã xa, đã quên, đã quên tôi, đã xa tôi. Còn nhớ. Tôi sẽ không xa nữa, nhưng cảm xúc yêu thương của một thời trẻ dại, phố! Phố!... Hẳn sẽ chẳng thể trẻ lại, chẳng thể quay về. Rồi những bông hoa màu trắng sẽ rơi trong câm lặng, khi tôi đang ngủ quên. Tôi vẫn sẽ đi, hối hả đi. Nguyễn Trãi, Nguyễn Tuân, Phạm Hùng. Tây Sơn, Nguyễn Lương Bằng, Trần Hưng Đạo, Quán Sứ... Thỉnh thoảng giật mình chậm lại, có thể sẽ rơi nước mắt vì tiếc nuối, vì mình đang đánh mất một phần linh hồn...

Tạm biệt.

Giống như một sự đánh rơi.

Hụt!

Tạm biệt!

Tạm biệt.