Gió, gió, mơ hồ!
Cành khuya cành khuya!
Hôm nay Minh mèo đọc thơ. Bắt đầu từ 1 bức ảnh có 1 đoạn bài thơ "Một chiều ngược gió". Bắt đầu từ câu thơ "Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh..."
Minh mèo tìm đọc lại mấy bài thơ cũ, tự thấy lòng mình dịu lại. Vốn dĩ là người không yêu thơ, không viết thơ, ít đọc thơ... Nhưng Minh mèo không phải người không biết rung động. Chưa nói chúng còn gắn với những người thân quen, những điều cũ kỹ...
Bài 1: Gửi anh, không biết người sáng tác. Bài thơ này đi với Minh Mèo trong một quãng rất đẹp của thời cấp III. Cô bạn thân của Minh Mèo, Thu "mù", thích bài thơ này và chép lại trong sổ. Bạn thân giờ đang rong ruổi Sài Thành. Giọng nói đã khác, lâu rồi không liên lạc, Tết chắc không về, mà đám cưới Minh mèo chắc cũng k về nổi. Hồi bạn mới đi, mình ở Hà Nội, mỗi đầu đông, hoa sữa nở, nhớ bạn da diết. Cứ mong lắm một ngày bạn về rồi ba đứa đoàn tụ. Mong lắm biết không?
Bài thơ này, Minh mèo cũng thích. Ngẫm đi ngẫm lại, đúng với nhiều người!
Gửi anh
Những ngọn gió vịn vào đêm
Cây vặn mình vịn vào ngọn gió
Giọt sương âm thầm vịn vào lá cỏ
Ước gì ta vịn vào nhau.
Ngày nối ngày những con phố bên nhau
Đêm kề đêm trên nẻo đường xa vắng
Cầu vồng bắng ngang miền mưa,miền nắng
Em khát vô cùng chẳng tới được bờ anh.
Bức tường màu xanh, chiếc áo màu xanh
Cả khoảng trời cũng màu xanh, anh nhỉ ?
Em vắt kiệt tuổi mình nhuộm những điều có thể
Chỉ tình anh nhuộm mãi vẫn không màu.
----
Bài 2: Tháng Mười, sáng tác NH (cái tên này mình k thích vì nó nhắc lại một vài điều k vui liên quan đến con chữ, nên xin phép viết tắt). Bài thơ này mình đọc những năm đầu Đại học, trên tuyển tập 10 năm báo Văn nghệ và tuổi trẻ của mẹ. Tháng Mười mà mình yêu. Những cảm xúc nhẹ nhàng, chập chững, hương cỏ, hương lúa... "Em là cô bé đi nhặt thóc rơi, sợ sệt trước tháng Mười vàng rực"! Trước khi đọc bài thơ này, mình đã từng hình dung về những điều như thế, và rất sung sướng khi gặp gỡ, chạm vào! Tình cờ, khi search bài thơ này trên mạng, tìm đến và đọc ngay trong chính trang lưu trữ Blog cũ của mình!
Tháng Mười
(NH)
Em chạy tới với anh và chân em run lên
Bước chân chập chững như khi còn nhỏ xíu
Em là cô bé đi nhặt thóc rơi
Sợ sệt tháng mười vàng rực
Em giữ chặt những hạt thóc nhỏ nhoi
Như ngần ngại cánh đồng kia đòi lại
Và khi bàn tay anh chạm vào chiếc giỏ kí ức
Những sợi mây nâu óng tung ra như đám bồ hóng lâu ngày
Chạm vào chiếc chổi dịu dàng của số phận
Rồi những hạt thóc chạy trốn khỏi tay em
Rơi xuống bãi sông nảy mầm vội vã
Và những vỏ trấu những hạt lép bay
Trong gió chiều lồng lộng
Em nghe tiếng cỏ may ngã rạp trước mùa vàng
Em chạy mãi,tháng mười không đợi nữa
Những con sẻ nâu tha rơm về làm tổ
Ríu rít bay ríu rít gọi chúng mình
Em chạy suốt tháng mười để chạm được vào anh...
----
Một trích đoạn trong bài thơ kết thúc của cuốn "Cho tôi xin một vé đi Tuổi thơ" của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Một cuốn sách tuy có nhiều chi tiết hơi ảo, nhưng rất có ý nghĩa với Những người đang - trong - quá - trình, và đã - Lớn! Cũng là một lý do mà tôi vẫn gọi tuổi thơ của mình là "tuổi thơ đánh mất". Những ký ức, sự trong trẻo, ngây thơ, những cảm nhận và rung động hồn nhiên. Tôi chẳng nhớ từ bao giờ, khi tôi còn nhỏ lắm, tôi có lấy giấy và viết 1 câu chuyện về gia đình của mình với những ký ức ít ỏi khi tôi còn bé. Bố tôi tình cờ đọc được, hẳn rất xúc động nên đã nói với tôi rằng câu chuyện đó rất hay. (Bố tôi là người không hay bày tỏ cảm xúc của mình và hơi bị ít khen con cái). Bây giờ, tờ giấy đó, tôi đã mất, những ký ức của tôi cũng quá mờ nhạt, nhiều thứ không còn. Chỉ còn lấp lánh đâu đó trong suy nghĩ. Tôi yêu chúng lắm, nhưng cũng tiếc nuối vì đã quên mất nhiều!
(...)Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà,
Đến ga
xếp hàng mua vé
"Lần đầu tiên trong nghìn năm,
Có lẽ
Cho tôi xin một vé
đi Tuổi Thơ.
Vé hạng trung"
Người bán vé hững hờ
Khe khẽ đáp :
Hôm nay hết vé!(...)
----