Những điều đẹp đẽ!

Khi viết những dòng này, tôi đang nghe 1 bài hát đơn giản và đẹp. Dịu dàng và ngọt ngào. 

Hẳn vậy, cuộc sống này cần những điều đẹp đẽ để đáng yêu hơn. Dù đôi khi những thứ đó trở nên thiếu thực tế hoặc lãng mạn đến mức khiến người ta cảm thấy quá ngu ngơ. Nhưng vẫn cần những câu chuyện đẹp, những giai điệu đẹp, những kết thúc đẹp, để người ta tưởng tượng, để người ta hi vọng.

Tôi đã từng viết những thứ đẹp đẽ như vậy. Trong chủ đích, tất cả đều không dẫn đến kết thúc đẹp đẽ. Nhưng có lẽ chính tôi cũng muốn mình hi vọng. Là một người nào đó, một nơi nào đó, một cảm nhận nào đó... Tôi cũng cần có cái để tưởng tượng, để nhìn cuộc đời còn nhiều điều đẹp đẽ đáng yêu. Và tôi cũng không muốn lấy đi của người khác những hi vọng đó. 

Đôi khi bạn không biết những điều bạn làm ảnh hưởng đến cuộc sống này, đến những người xa lạ quanh bạn đến mức nào. Nhưng tôi đã hiểu được một phần của điều đó. Nó có ý nghĩa rất lớn rất với tôi. Và cũng phần nào thay đổi cách sống, suy nghĩ, và biểu hiện cảm xúc của tôi. 

Dẫu sao, tôi phải cảm ơn điều đó. Vì nhờ nó tôi sống tích cực hơn rất nhiều!

Lịch họp lớp chuyên văn K45 - PTTH Chuyên Lương Văn Tụy

Loa loa loa, thay mặt Ban tổ chức, Lớp trưởng Ánh Ngọc xin thông báo buổi họp lớp sau 05 năm xa cách của K45 Văn - Lương Văn Tụy.
1. Thời gian: 8h sáng ngày mùng 3 Tết, tức 5/2/2011.
2. Địa điểm: Tập trung tại Trường Lương Văn Tụy.
3. Nội dung chương trình:
+ 8h sáng tập trung ở trường để chụp ảnh để xem sau 5 năm đứa nào xinh nhất và đứa nào xấu nhất;
+ 11h ăn trưa tại Nhà hàng do Ms Nhàn đặt;
+ Rượu chè no nê xong ta đi nhảy nhót, múa hát (Cái nè cũng Ms Nhàn lo).
4. Chi phí: Mỗi bạn vui vẻ đóng góp 200k để ta lo cho vụ đập phá này. Các Dâu và Rể cùng con cháu đi kèm theo được giảm giá nên sẽ đóng góp: 150k
5. Khuyến cáo:
+ Không có mặt đúng giờ phạt 50k!
+ Không tham gia vụ vui chơi là bỏ lỡ cơ hội vô cùng hiếm có (hic, 5 năm mới có 1 lần nè T_T)!
+ Ngoài 200k đóng góp, anh chị em vui lòng mang thêm để phòng TH vượt chi nhé!
Trân trọng kính mời toàn thể chị em cùng dâu rể lớp K45 Văn đi dự buổi họp lớp sau 5 năm xa cách. Liên lạc với Ms Ngọc Nguyễn - 0982 977 456 và Ms Ngọc Chu: 0934 682 558.
Kính báo!!!!

Ngạt

Tưởng rằng đã quên

Cuộc tình............ sẽ yên!!!

....
Là lá la!
Phải chăng ta đang ngày càng chai sạn với những thứ tình cảm như thế này?
Ừ, là như thế đấy. Chán thật ấy! Ừ, CHÁN thật!!!
...
Bạn vẫn nói tôi thật ngốc khi chờ đợi những điều hoàn hảo, ví dụ như một người không nói dối mình hoặc sự tin tưởng tuyệt đối. 
Thực ra thì tôi không tin vào sự tuyệt đối. Tôi luôn cho rằng sự không hoàn hảo làm nên tính - người hoàn hảo. Tuy nhiên, nói về sự tin tưởng, thì tôi dù không thể và cũng k bao giờ hi vọng sự tuyệt đối, nhưng tôi muốn một đỉnh cao nào đó. Lòng tin làm nên sức mạnh, làm nên tình yêu. Lòng tin càng ít thì những thứ nó tạo nên càng nhạt màu. 

Nói thế thôi. Hôm nay, lẽ ra tôi định viết 1 entry về gia đình mình. Nhưng có lẽ nên để khi khác, khi lòng tôi nhẹ nhàng, hạnh phúc và cảm động, chứ không ngổn ngang, buồn phiền và chán nản như LÚC NÀY!
----
Mình rất yêu cái đoạn đầu trong bộ phim hoạt hình "Up". Đoạn sau thì mình k hiểu, cũng k thích. Nhưng đoạn đầu của bộ phim này khiến mình khóc rất nhiều!
----

Hoa xuân ca


Hoa xuân ca
ST: Trịnh Công Sơn
TH: Nhóm 5 dòng kẻ
Nghe bản phối này hay quá nên cho vào blog!

Vừa rộn ràng, vừa thánh thót, vừa yên ả, vừa nhẹ nhàng... 

Một chút day dứt nhớ thương, một chút yêu thương tha thiết, một chút buồn nao nao, một chút yêu đời rạo rực...

Cho em Phượng bé bỏng của chị!

Có một điều gì rất tự nhiên về cảm xúc. 
Em nhắn tin cho chị.
"Lợn của em bị bắt mất rồi chị ạ.
Em không gặp được nó nữa rồi!"
Là nước mắt chị trào ra. Nhìn thấy chị của cách đây hai năm, khi chị về nhà, gọi mèo Bông mà không thấy nó lúc lắc cái mông từ lên lầu xuống đón. Chị nghe cái tin sét đánh ấy, nức nở, bàng hoàng. Chị mở mọi cửa sổ để cho nó về, dù nó đi được cả tháng rồi. Chị gọi nó. Bông ơi! Nhưng nó đã không về nữa. 
Từ ấy, chị nhìn đâu cũng hình dung ra nó, ở góc này nó cào chiếu, ở góc kia nó nằm phơi bụng, nhớ cả những kỷ niệm buồn cười, nhớ những lần chị nghiêm khắc mắng và đánh nó mà nghe tim mình cũng nhói buốt... Nhìn bức ảnh chụp, tay chạm vào màn hình mà nước mắt cứ k ngừng rơi...
Mèo Bông.
Chị đã hứa với mình sẽ nuôi nó đến khi nó già, rụng lông và khó tính... Nhưng nó đi. Làm thành một vết xước vĩnh viễn trong tim chị. 
Nên chị đã từng cầu mong Lợn sẽ không bỏ em. Vì nỗi đau đó, chị hiểu. 

Bây giờ, khi đang viết những dòng này, chị biết rằng em nơi ấy, em đang rúc vào đâu đó mà khóc. Nên chị cùng đang khóc với em. 

Bé Mật của chị!

Không biết em có nhớ những gì chị nói về thiên đường dành cho chó mèo không?
"Ở vương quốc Xa Rất Xa có một thành phố tên là Cao Rất Cao. 
Tại nơi cao nhất của thành phố Cao Rất Cao có một khu vườn trồng toàn cây ra quả là cá rán, sông suối toàn những gói Whiskas tung tăng bơi lội. 
Nơi đó có những chiếc nệm êm ái biết vuốt ve, và ánh nắng lúc nào cũng nhẹ nhàng ấm áp. 
Đó là khu vườn dành cho những chú mèo không tìm được đường về nhà..."

Nếu em không thể nghĩ rằng Lợn đang hạnh phúc với một gia đình nào đó và vẫn nhớ đến em, thì hãy nghĩ rằng nó đã gặp Bông nhà chị ở thiên đường này, em nhé!
Chị không thể bảo em đừng khóc, đừng buồn, đừng thương tiếc. Vì cũng không ai ngăn nổi nỗi buồn khi chị biết đã mất Bông. Tới một ngày, mọi thứ sẽ nguôi ngoai. Thảng hoặc, em sẽ nhớ đến Lợn và bật khóc. Nhưng nó đã hạnh phúc, ấm áp, đầy đủ và tròn lăn trên thiên đường rồi. Bởi có Bông béo ở đó, nên nó sẽ không cô đơn bao giờ đâu!!!.

Chị, thương em và ôm em!
---

Minh mèo đọc Thơ!

Gió, gió, mơ hồ!
Cành khuya cành khuya!
Hôm nay Minh mèo đọc thơ. Bắt đầu từ 1 bức ảnh có 1 đoạn bài thơ "Một chiều ngược gió". Bắt đầu từ câu thơ "Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh..."

Minh mèo tìm đọc lại mấy bài thơ cũ, tự thấy lòng mình dịu lại. Vốn dĩ là người không yêu thơ, không viết thơ, ít đọc thơ... Nhưng Minh mèo không phải người không biết rung động. Chưa nói chúng còn gắn với những người thân quen, những điều cũ kỹ...

Bài 1: Gửi anh, không biết người sáng tác. Bài thơ này đi với Minh Mèo trong một quãng rất đẹp của thời cấp III. Cô bạn thân của Minh Mèo, Thu "mù", thích bài thơ này và chép lại trong sổ. Bạn thân giờ đang rong ruổi Sài Thành. Giọng nói đã khác, lâu rồi không liên lạc, Tết chắc không về, mà đám cưới Minh mèo chắc cũng k về nổi. Hồi bạn mới đi, mình ở Hà Nội, mỗi đầu đông, hoa sữa nở, nhớ bạn da diết. Cứ mong lắm một ngày bạn về rồi ba đứa đoàn tụ. Mong lắm biết không?

Bài thơ này, Minh mèo cũng thích. Ngẫm đi ngẫm lại, đúng với nhiều người!

Gửi anh

Những ngọn gió vịn vào đêm
Cây vặn mình vịn vào ngọn gió
Giọt sương âm thầm vịn vào lá cỏ
Ước gì ta vịn vào nhau.

Ngày nối ngày những con phố bên nhau
Đêm kề đêm trên nẻo đường xa vắng
Cầu vồng bắng ngang miền mưa,miền nắng
Em khát vô cùng chẳng tới được bờ anh.

Bức tường màu xanh, chiếc áo màu xanh
Cả khoảng trời cũng màu xanh, anh nhỉ ?
Em vắt kiệt tuổi mình nhuộm những điều có thể
Chỉ tình anh nhuộm mãi vẫn không màu.
----
Bài 2: Tháng Mười, sáng tác NH (cái tên này mình k thích vì nó nhắc lại một vài điều k vui liên quan đến con chữ, nên xin phép viết tắt). Bài thơ này mình đọc những năm đầu Đại học, trên tuyển tập 10 năm báo Văn nghệ và tuổi trẻ của mẹ. Tháng Mười mà mình yêu. Những cảm xúc nhẹ nhàng, chập chững, hương cỏ, hương lúa... "Em là cô bé đi nhặt thóc rơi, sợ sệt trước tháng Mười vàng rực"! Trước khi đọc bài thơ này, mình đã từng hình dung về những điều như thế, và rất sung sướng khi gặp gỡ, chạm vào! Tình cờ, khi search bài thơ này trên mạng, tìm đến và đọc ngay trong chính trang lưu trữ Blog cũ của mình!

Tháng Mười
(NH)
Em chạy tới với anh và chân em run lên
Bước chân chập chững như khi còn nhỏ xíu
Em là cô bé đi nhặt thóc rơi
Sợ sệt tháng mười vàng rực

Em giữ chặt những hạt thóc nhỏ nhoi
Như ngần ngại cánh đồng kia đòi lại
Và khi bàn tay anh chạm vào chiếc giỏ kí ức
Những sợi mây nâu óng tung ra như đám bồ hóng lâu ngày
Chạm vào chiếc chổi dịu dàng của số phận

Rồi những hạt thóc chạy trốn khỏi tay em
Rơi xuống bãi sông nảy mầm vội vã
Và những vỏ trấu những hạt lép bay
Trong gió chiều lồng lộng
Em nghe tiếng cỏ may ngã rạp trước mùa vàng

Em chạy mãi,tháng mười không đợi nữa
Những con sẻ nâu tha rơm về làm tổ
Ríu rít bay ríu rít gọi chúng mình
Em chạy suốt tháng mười để chạm được vào anh...
----
Một trích đoạn trong bài thơ kết thúc của cuốn "Cho tôi xin một vé đi Tuổi thơ" của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Một cuốn sách tuy có nhiều chi tiết hơi ảo, nhưng rất có ý nghĩa với Những người đang - trong - quá - trình, và đã - Lớn! Cũng là một lý do mà tôi vẫn gọi tuổi thơ của mình là "tuổi thơ đánh mất". Những ký ức, sự trong trẻo, ngây thơ, những cảm nhận và rung động hồn nhiên. Tôi chẳng nhớ từ bao giờ, khi tôi còn nhỏ lắm, tôi có lấy giấy và viết 1 câu chuyện về gia đình của mình với những ký ức ít ỏi khi tôi còn bé. Bố tôi tình cờ đọc được, hẳn rất xúc động nên đã nói với tôi rằng câu chuyện đó rất hay. (Bố tôi là người không hay bày tỏ cảm xúc của mình và hơi bị ít khen con cái). Bây giờ, tờ giấy đó, tôi đã mất, những ký ức của tôi cũng quá mờ nhạt, nhiều thứ không còn. Chỉ còn lấp lánh đâu đó trong suy nghĩ. Tôi yêu chúng lắm, nhưng cũng tiếc nuối vì đã quên mất nhiều!

(...)Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà,
Đến ga
xếp hàng mua vé
"Lần đầu tiên trong nghìn năm,
Có lẽ
Cho tôi xin một vé
đi Tuổi Thơ.
Vé hạng trung"

Người bán vé hững hờ
Khe khẽ đáp :
Hôm nay hết vé!(...)
----

Mèo!

Chiếc ô ngăn đôi
ST: Sa Huỳnh
TH: Lan Trinh Idol
Mấy hôm nay em nghe bài này. Hôm nay vác lên Blog, chắc tại trời đang mưa.

Một sáng tác đậm chất Sa Huỳnh. Cách lựa bài đậm chất Lan Trinh. Một bài hát vừa tai, nghe đủ, có ý tưởng. Tội cái hôm nay mình ốm nên phải để volume nhỏ nhất nếu k sẽ rất đau đầu. 

Sáng nay mình tỉnh dậy, nghe tiếng mưa rỉ rả ngoài trời, rùng mình một cái rồi ngán lắm chuyện đi làm. Lên tầng, mở cửa thấy chồng nằm co ro trong chăn. Gọi chồng dậy rồi hai đứa lóc cóc rủ nhau đi. Dạo này ông anh mình xui khiến sao toàn gạ chồng chưa làm đám cưới của mình ngủ lại. Bữa trước chồng đi về, ông anh béo ú liền hỏi mình: "Sao trời rét thế này còn để nó về?" Đã thế lão về nhà còn bảo bố mẹ mình là chồng mình "như con gà rù", uống tí rượu đã rù xuống. Chứ không phải chính lão ấy đã lôi chồng mình hai ngày liền đi uống với lão... Hừm hừm... 

Còn cả ngày hôm nay thì rõ rù đời. Ốm lăn ốm lóc. May mà hnay sếp đi đâu k biết nên lăn ra ngủ từ trưa đến tận 3h. Mệt quá. Thuốc cũng k ăn thua. H nghĩ đến chuyện ra ngoài là sợ. Nghĩ đến chuyện lên đài còn sợ hơn... 

Hôm qua chợt nghĩ, cái lạnh này! Quen đến đáng ngạc nhiên. Và ngày mình cưới. Có lẽ mình có duyên với những ngày tháng đó. Rất nhiều sự thay đổi, rất nhiều bước ngoặt trong cuộc đời.

Rồi thốt nhiên nó đến. Sinh nhật bé Mật qua ngày hôm qua. Rồi thời gian của mình cũng trôi tuột đi đầy tiếc nuối. Sinh nhật mình năm trước có R ngố bên cạnh mình. 

Cảm giác này. Từ bé đến giờ, cứ trước ngày sinh nhật, mình hay cảm thấy sợ hãi và chỉ muốn thu mình lại. 

Hôm nay lan man lắm. Không đủ tỉnh táo để nghĩ. Mà thôi, cũng chẳng cần! 

Cuộc sống mà, có nhiều thứ cần phải để cho nó đi qua. 

Chưa nói cuộc sống của mình còn đang đong đầy hạnh phúc. 

Có một người ở cạnh. Hết lòng yêu thương và chăm sóc nhau. Cầm tay nhau mà vượt qua. 

Mình sẽ dành tình thương cho chỉ những người xứng đáng!
------

Đừng xa em!

Cô đơn
ST: Nguyễn Ánh 9
TH: Trần Thu Hà
Hôm nay em nghe bài hát này. 

Ôi tiếng đàn!

Là rơi rơi từng chiếc lá. Rơi từng nỗi nhớ. Hoài niệm. Dĩ vãng. Tiếc nuối.
Chỉ còn. Tiếc nuối khôn nguôi. Cô đơn. Bơ vơ. Tiếng hát lạc loài...

Chỉ xin mình đừng chia xa. 

Chỉ xin mình bên nhau mãi. 

Để trông thấy nhau trước khi nhắm mắt cuối đời!
--------

Uyên Linh


Hai bản thu rất tuyệt vời của Uyên Linh, ca khúc Tell Him mà Celine Dion đã từng thể hiện cực kỳ thành công. Tell him là một bản tình ca đẹp, giai điệu đẹp, giọng hát của Uyên Linh cũng rất đẹp. "Cảm ơn tình yêu" là một sáng tác mới của anh Tuấn. Linh hát bài này xúc động và có tâm trạng. Nghe bài này lại nhớ đến giây phút đăng quang của Linh. Một hoàn cảnh xuất hiện rất đẹp, rất ý nghĩa. Có lẽ nó sẽ là bài hát gắn liền với tên tuổi cô về sau này!
Tell him
Nhạc Quốc tế
TH: Uyên Linh

Cảm ơn tình yêu
ST: Huy Tuấn
TH: Uyên Linh

"Chỉ là giấc mơ". Không khó để đoán rằng sớm muộn Uyên Linh cũng sẽ cho ra đời bản phòng thu bài hát "Chỉ là giấc mơ". Nếu như trước đây, mình đã rất yêu thích "Nhắm mắt" - Anh Khoa hay "Dấu phố em qua" - Hà Anh Tuấn khi họ trình bày trong SMĐH và sau đó cả bản phòng thu những bài hát này của họ nghe cũng rất tuyệt vời, thì lần này, mặc dù đánh giá rất cao UL nhưng hi vọng vào 1 bản phòng thu thuyết phục không chỉ về kỹ thuật, giọng hát mà quan trọng nhất là tình cảm có lẽ sẽ k đc hoàn toàn thỏa mãn. Trước khán giả, Linh có thể hát bằng cả trái tim mình, đã đặt hết mọi cảm xúc vào "Chỉ là giấc mơ", trên một nền nhạc rất phù hợp thì liệu trong phòng thu cô ấy có hát được như thế nữa không, cho dù trong đó sẽ được trợ giúp nhiều từ kỹ thuật.

Và khi đã có 1 cái gì đó quá ấn tượng.

Mình luôn luôn cảm thấy muốn khóc khi nghe lại "Chỉ là giấc mơ" Linh hát ở SMĐH 2010. Kể cả khi mình đang vui, đang hạnh phúc. Bởi vì, Linh, giọng hát và các thể hiện đó, Linh lôi tâm trí người nghe vào trong cảm xúc của mình. 

Ấy là chưa kể, bản phòng thu "Chỉ là giấc mơ" của ca sỹ Ngọc Anh cũng đã rất thuyết phục!

Chưa thể so sánh Linh với cô ca sỹ mình yêu thích nhất - Mỹ Linh. ML đã là 1 tượng đài quá khó để vượt qua. Về sự nghiệp, về gia đình, về phong cách sống. Với mình, Mỹ Linh là một người phụ nữ gần như mẫu mực về mọi mặt. Yêu thương một cách rất thành thật và luôn khắt khe với quá trình lao động nghệ thuật của mình. Sống chừng mực, vừa phải và không bao giờ thỏa mãn với những gì mình đã cống hiến.

Như Uyên Linh hay Mai Hương, nếu muốn thành công, họ phải thực sự có bản lĩnh. Chỉ cần 1 bước đi sai lầm, họ sẽ thất bại, hoặc chăng, sẽ không thể đạt tới tầm cỡ mà cái thế giới nhỏ bé này kỳ vọng vào họ!
Chỉ là giấc mơ
ST: Kim Ngọc
TH: Uyên Linh
a

Khi tình yêu đã lớn, đã không còn ngây thơ...

Ngày cưới, Tấn Minh - Nguyễn Ngọc Anh

Đâu đó...

Em đã bồi hồi chia xa quãng đời độc thân khi đặt bút cẩn thận ký tên mình trên tấm giấy đỏ.

Trước khi ký, gọi điện cho mẹ. Mẹ, mẹ của con.
Hẳn rằng bố mẹ mong đợi ngày này lắm. Đứa con gái cuối cùng trong gia đình đã lấy chồng. Con gái út ít bé bỏng của mẹ. Mỗi lần về quê vẫn rúc vào nách mẹ mà ngủ, vẫn nũng nịu vu vơ, sờ ti mẹ, ôm bụng bố, thức thật khuya, dậy muộn mỗi sáng và lười quét nhà...

Mẹ cười, mẹ kể hôm mẹ với bố đi đăng ký kết hôn, mẹ quay sang bố bảo: "Anh ơi, thế này là bút sa gà chết đấy anh ạ!", đến giờ bố còn nhắc lại. 

Con lại là bóng hình của mẹ một ngày thanh xuân ấy. Mẹ ngày cưới, mặc tấm áo may từ cách đó nửa năm, mẹ ngày cưới không một bó hoa, không một chút son hồng môi. Ngày mẹ cưới bão ngập trời, bước chân vội vàng về nhà chồng hai bàn tay trắng.

Giờ con có một chiếc váy cưới của riêng mình, lo từ chút trang điểm, hoa cưới, áo lông khoác ngoài, đến đôi giày, đôi găng tay trắng...

Một điều gì đó mất mát.

Một điều gì đó đong đầy.

Sáng nay, mẹ của cựu người yêu gọi điện hỏi đã đi làm chưa, nhớ mặc áo tối qua cô cho... Vẫn "cô cô, cháu cháu"... Tiếng gọi ngượng ngập chưa thể thành lời.

Sáng nay nhìn người yêu tự dưng thấy khang khác... Ừ, đó giờ là chồng.

Lạ thật. Có điều gì thiêng liêng dù chỉ bắt đầu bằng hai chữ ký trên một tờ giấy và câu trả lời "Vâng!" cho câu hỏi "Em cưới anh nhé!?". 

Như vậy là đã thế!

Mình đã có chồng!
Chỉ còn cách ngôi nhà chung một đám cưới. Chỉ còn cách những khó khăn, gian khổ, những niềm vui, nỗi buồn, những sướng vui hạnh phúc, sẻ chia ngọt bùi..., chỉ một đám cưới chính thức mà thôi!
---