Đến một ngày, con sẽ bay xa khỏi vòng tay mẹ...



Dear Love
Con yêu của mẹ.
Đêm nay sẽ là đêm thứ 3 mẹ con mình xa nhau. Bố lại đi công tác rồi. Đêm nay mẹ ngủ một mình. Suốt những đêm dài này, mẹ thấy lòng mình trống trải, mất mát, xót xa và thương con vô cùng.
Có thể mẹ sẽ quên, nên mẹ muốn ghi lại để nhớ. Cách đây 3 ngày, bố đưa mẹ đến Vinmec. Mẹ đi khám bệnh với tâm trạng vui vẻ, thoải mái thôi. Đâu ngờ kết quả lại nặng nề thế. Mẹ xuất huyết dạ dày, bác sỹ yêu cầu cai sữa thì mới có thể chữa dứt điểm bằng kháng sinh liều cao kéo dài khoảng 1 tháng. Mẹ ra khỏi phòng tư vấn, không thể ngừng khóc khi nghĩ đến con. Hôm ấy là bữa cuối con được bú mẹ.
Con yêu, khi viết những dòng này, mẹ trốn trong phòng ngủ để con khỏi nhìn thấy. Mẹ viết và đang khóc. Mẹ ngàn lần hụt hẫng và đau thắt ruột khi nhìn ánh mắt con háo hức vì được cho ti. Con nhìn lên, cười với mẹ, tay còn vỗ vỗ mẹ nữa. Lòng mẹ quặn lại khi nghĩ đến đó là lần cuối cùng. Và đến giờ, suốt 3 ngày qua, trong đầu mẹ cũng chỉ toàn hình ảnh khi cho con ti. Cảm giác có lỗi khi không thể dành cho con những điều tốt đẹp nhất. Cảm giác tiếc nuối khi mẹ phải ngừng việc tặng cho con điều kỳ diệu ấy. Dòng sữa nuôi con lớn, dòng sữa cho con khỏe mạnh....
Mấy ngày qua, khi ở với mẹ, thỉnh thoảng con nhớ ra và kéo áo mẹ, nhưng mẹ chỉ cho con thứ khác hoặc bế con ra chỗ khác là con quên mất. Đêm con không khóc nhưng con tỉnh dậy, chỉ mếu thôi và rơi nước mắt. Con ơi, những đêm ấy mẹ cũng đã khóc nhiều. Mẹ nhớ con, cái nấm nhỏ của mẹ, nằm cạnh mẹ, gác chân lên mẹ, mùi hương của con, tiếng cười nói, đôi mắt hạnh phúc rạng ngời khi ti mẹ... Lúc ấy mẹ mới hiểu được cái cảm giác “mất hồn” mà người ta nói...
Hôm nay tắm cho con, bế con vào phòng bà mặc áo, nhìn chăn và gối của con trên giường bà, tim mẹ thắt lại vì nhớ. Mẹ xin lỗi con triệu lần, mẹ đã mong rằng ngày này đến muộn hơn....
Khi mẹ bệnh, mẹ càng thấy cảm ơn bố vì tình yêu bố dành cho mẹ con mình. Mẹ biết bố rất sốt ruột chuyện công việc nhưng bố đã vì mẹ mà lên và hủy lịch làm việc để ở lại vì lo lắng cho mẹ. Dù mẹ cáu với bố khi bố nói con cũng không còn nhỏ nữa, dù mẹ không cười khi bố cố gắng làm mẹ cười và động viên mẹ... nhưng lòng mẹ hiểu bố yêu thương và lo lắng cho mẹ nhiều lắm. Bố bảo rằng nếu mẹ ốm đau dặt dẹo thì càng không thể chăm sóc cho con, cũng không thể dành cho con nhiều tình yêu hơn...
Có lẽ phải vài ngày nữa con mới được về phòng ngủ cùng mẹ. Lại sẽ là một bắt đầu mới của mẹ con mình. Mẹ chỉ mong con mạnh khỏe, vui vẻ như bây giờ. Chỉ mong rằng mẹ con mình cùng nhau mạnh mẽ vượt qua. Mẹ cũng cảm ơn con vì không khóc lớn, không mất ngủ nhiều. Dù con có chút mệt mỏi, hay hờn dỗi hơn bình thường, dù gương mặt con không rạng ngời như mọi ngày... nhưng mẹ cũng cảm ơn con vì đã mạnh mẽ hơn những gì mẹ hình dung...
Mon của mẹ đã bắt đầu hành trình Lớn lên mà không có sữa mẹ ở 15 tháng tuổi như vậy đấy.
Ngoan con nhé. Hiểu cho mẹ. Đừng trách mẹ.
Mẹ yêu con nhiều. Nhớ con nhiều...