Đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy màu xanh này.
Tôi bây giờ, mọi khoảnh khắc đều là "tranh thủ". Tranh thủ làm một điều gì đó cho bản thân, tranh thủ nghĩ đến một điều gì đó trong quá khứ, tranh thủ hình dung và tưởng tượng, tranh thủ hi vọng, tranh thủ với cả cảm xúc của riêng mình.
Chắc bà mẹ trẻ nào cũng vậy, một đứa con thơ dại, kinh nghiệm chưa từng trải qua, hẳn cũng có cái cảm giác này.
Nhưng cuối cùng cũng lại chốt lại, là những suy nghĩ về đứa trẻ đó, về gia đình này...
Gửi con.
Ngày sinh con, là ngày đau nhất trong đời mẹ, xét về nỗi đau thể xác. Những cơn đau kéo dài khủng khiếp đến hơn 12 tiếng đồng hồ. Bác sỹ chỉ định mẹ sinh thường rồi sau đó bảo rằng mẹ là ca đẻ khó. Mẹ nghiến vỡ răng mình và phồng rộp bàn tay khi giữ tay vịn để đưa con ra. Khoảnh khắc mẹ nhìn thấy cô nữ hộ sinh nâng con lên, tay chân con dang ra, gương mặt con, khuôn miệng mở to đang òa khóc... chỉ trong giây lát thôi, dường như mẹ nhìn chưa đủ, vậy mà cũng không quên được... Mẹ sinh xong, được chuyển qua phòng hồi sức, mẹ đi ngang qua con, chỉ thấy chân tay con chứ không nhìn thấy mặt. Chẳng biết là cảm giác gì, Mẹ lạnh, mẹ run và mẹ khóc. Cuối cùng thì mẹ cũng làm được. Sinh con ra, trộm vía khỏe mạnh và đầy đủ...
Thế rồi đủ thứ chuyện, đủ thứ vấn đề.
Chắc hầu như bà mẹ trẻ nào cũng gặp những vấn đề như mẹ. Căng thẳng, bực bội, ức chế, lo lắng, chán nản, xót xa... Thương con, thương mình... đủ thứ.
Từ ngày sinh con ra đến giờ, cũng chưa có 1 ngày nào bố không bận rộn. Khi con đang ngủ thì bố đã đi, khi bố về con đã ngủ rồi... Mẹ cũng có lúc thấy cô đơn. Nhưng rồi ừ, bố bận rộn như thế cũng là vì lo cho mẹ con mình cả.
Ừ, tranh thủ đấy, cụt ngủn nhỉ. Mẹ đây, mẹ đây rồi...