Silence



Gần đây tôi cảm thấy chán ngán sự ồn ã, ẩm nhớt của Facebook. Cảm giác ấy hẳn có từ lâu. Chán ghét gần đây lên đến đỉnh điểm.

Cũng có thể chỉ là sự khác nhau về quan điểm, cách sống và cách thể hiện. 

Không biết từ bao giờ tôi trở thành kiểu người cố gắng giữ đầu óc mình đơn giản hết mức có thể. Sống, khóc, cười... theo cảm xúc (hoặc là theo cảm xúc một cách tích cực nhất có thể). Những chuyện riêng tư, gia đình, công việc, bản thân, cố gắng giữ lại cho mình nhiều hơn là phơi bày như một tấm thân truồng trên Facebook. 

Người ta ca ngợi bản thân, khoe khoang những gì mình có, sến súa hay bi lụy... Thật khiến người khác mệt mỏi. 

Cũng có thể họ có cái để khoe, còn tôi chẳng có gì cả!:D

Blog của tôi giống như một cánh đồng gió, người ta tình cờ đến, tình cờ đi, có lẽ chẳng ai lưu lại, chẳng ai cố ý quay lại vài lần... Thế nên những cảm xúc, những câu chuyện của tôi sẽ chỉ như một tiếng lá rớt lại trong ký ức của họ, hoặc chẳng còn gì... Chỉ là những dòng chữ, không ai biết là ai, không ai biết từ đâu, bao giờ, bao lâu hay đến khi nào... Thế nên họ có thể mang chút đồng cảm và mỉm cười. Thế nên tôi nhẹ nhàng và tự do trong thế giới của tôi.

Ngày xưa, tôi từng nhận ra 1 điều, thật dễ dàng để bộc lộ cảm xúc thật và tiết lộ những bí mật với một vài người lạ, những người tôi chưa từng gặp, có 1 chút hiểu biết và tin tưởng rồi cuối cùng cũng hiếm khi xuất hiện lại trong đời. Nhiều người tôi còn chẳng biết tên. Nhiều người trở thành một kiểu bạn kỳ lạ, Tết nhất hay sinh nhật tôi vẫn nhắn tin chúc mừng, kể lể vài chuyện riêng tư của bản thân, cho nhau vài lời khuyên từ những miền đất xa xôi tít tắp, đến giờ tôi vẫn lưu số theo kiểu "Một người bạn ở XYZ" và chẳng bao giờ có ý định hỏi tên cả. Không biết gì về nhau có thể khiến người ta yên tâm về nhau hơn và cũng bớt gánh nặng hơn.

Thế nên thật thoải mái khi tôi không phải quan tâm họ là ai, có hay không - những người lướt qua blog của tôi, có dừng chân đôi chút, biết được những điều mà với những người xung quanh tôi chẳng mấy khi thốt lời... Tôi chỉ là mình. 1 blog ở chế độ public, hở hang nhưng đâm ra vẫn thật riêng tư, khiến tôi có cảm giác chia sẻ nhưng vẫn luôn giữ được tự do của mình. (Dù có 1 người béo ú mà tôi biết vẫn thỉnh thoảng vào ngó xem vợ hắn viết lách cái quỷ gì, không rõ gần đây còn thói quen đó không nữa!^^ Hế lô!:D)

Tôi thích nơi này. Thực sự thích!:D