Rồi sẽ ổn thôi.


Những ngày này thật muốn trốn đi mà ngủ vùi. Chỉ muốn quên hết.

Những đêm trắng để rồi trằn trọc chạy vào giấc ngủ để rồi hứng chịu đủ những giấc mơ không lành lặn. Những cơn buồn nôn và cảm giác nóng rát trong dạ dày. Những suy nghĩ bế tắc. Tôi kiệt quệ. 

Tôi cố nuốt những bữa ăn vì đứa trẻ của tôi. Mặt trời của tôi. Niềm hi vọng sống của tôi. 

Mẹ sẽ dắt con đi qua những bí mật của cuộc đời. Mẹ sẽ bảo vệ con khỏi những tổn thương đó. Chỉ ước gì nỗi cô đơn của mẹ không truyền đến tim con. 

Đêm qua không ngủ được. Lần đầu tiên mẹ cảm nhận được cử động của con. Một cử động rõ ràng. Con chạm vào mẹ. Một cử động mà mẹ có thể tin tưởng và hoàn toàn phân biệt với những cảm giác mơ hồ trước đây. 

Ngày hôm qua, mẹ thực sự cảm nhận rất rõ sự tự do mà mẹ đã để lại. Giờ đây là hàng trăm hàng nghìn sợi dây treo mẹ lên lơ lửng và chỉ cần 1 phút gục ngã, mẹ sẽ để cuộc đời này dễ dàng điều khiển như một con rối. Mẹ sẽ không. Nhất định sẽ không.

Mẹ sẽ không đánh đổi lấy tự do và khí trời ngày ấy, không đánh đổi lấy con. Có lẽ sau này nhiều lúc con sẽ trách mẹ nghiêm khắc với con. Mẹ không phải người phụ nữ mềm yếu và nhu nhược, không phải kiểu người sẽ đem đến cho con mọi thứ con muốn, làm theo mọi điều con mong. Chỉ là, mẹ sẽ cố gắng dành cho con những thứ con cần. Để con đứng trên đôi chân của con, con sẽ lớn lên, con sẽ trường thành, dũng cảm đối mặt và chịu trách nhiệm, sẵn sàng thành công và thất bại, vượt qua những tổn thương và sống lạc quan, yêu đời. Mẹ sẽ cố gắng làm những điều có thể. Phần còn lại, mẹ dành cho con. Vì cuộc đời là của con, không phải là của ai khác. Nên sẽ không có người khác cố gắng thay con đâu.

Níu giữ, buông bỏ... Người ta cứ phải chọn lựa trong cuộc đời. Mẹ chọn tin tưởng. Cũng chọn tha thứ. Là cách dễ nhất, cũng là cách khó nhất. 

Dẫu gì cũng chỉ là chuyện không đâu từ hàng nghìn năm trước, phải không con?

Nhưng mà con biết đấy, có nhiều thứ người ta chỉ có thể làm 1 lần trong đời.

:)

Xa


Đêm trắng. 

Đêm trắng là hàng trăm suy nghĩ tiêu cực. Nghĩ ra cả những điều chưa bao giờ nghĩ. Nghĩ tới cả những điều chưa bao giờ muốn nghĩ.

Những thay đổi trong cuộc sống khiến tôi hoang mang. Chờ đợi, nhưng có quá nhiều bất an và hoang mang. Đã lâu rồi, là cảm giác không an toàn này, là cảm giác chơi vơi này.

Quyết định để Mi đi. Đứa con yên ấm, ngoan ngoãn và đầy tình cảm của tôi, sau gần 2 năm gắn bó. Gần đến lúc con bé phải đi, cứ nghĩ đến lúc nó hư, mắng nó, đánh để dạy nó thôi, vậy mà nước mắt cứ trào ra không sao ngăn nổi. 

Mi.

Đứa trẻ đã cuống cuồng chạy quanh khi nghĩ tôi bị đau và gặp nguy hiểm. Đứa trẻ nghe tôi gọi tên lập tức quay lại và kêu lên trả lời. Đứa trẻ khi tôi nói chuyện thì nói "ư" với tôi như hiểu hết những gì tôi nói. Đứa trẻ mà tôi dành cho biết bao yêu thương, lo lắng, bỏ cả công việc lo thuốc thang khi ốm, chứng kiến biết bao lần đầu tiên... Lần đầu tiên leo cầu thang, lần đầu tiên ăn hạt... Con bé không biết mình sắp phải xa gia đình. Chỉ vô tư meo meo đòi ăn. Giờ thì chiều được bao nhiêu thì chiều hết, thương được bao nhiêu thì thương hết, chẳng thể nào là đủ, chẳng thể nào nguôi đi cảm giác có lỗi. Dẫu là đưa con đến nơi yên ấm, dẫu là vì không thể lựa chọn. Rồi sau này tôi sẽ không nuôi một con vật nào nữa. Cảm giác chia xa này bóp nghẹt tim tôi, giết chết niềm vui của tôi và khiến tôi chỉ muốn điên lên. 

Hẳn rồi. Sẽ nguôi ngoai thôi. Sẽ.

Con người tôi. Dường như chẳng bao giờ có những bí mật. Bản thân cuộc sống của tôi giống như trang sách mở. Tôi sống bằng những gì tôi có. Tôi thành thật, ít ra với bản thân mình. Bạn có thể hiểu hoặc không hiểu những gì tôi viết. Có thể đó chỉ là do sự khác nhau về suy nghĩ và lối sống. Ngoài ra, tôi không phải kiểu người "thần bí", "khó hiểu" hay "có điều gì cần giấu kỹ".

Những bí mật khiến tôi thấy bất an. Cái gọi là "khoảng trời riêng" khiến tôi buông xuôi niềm tin. Thế nên những điều đó, tôi không có. Tôi thấy ghét nó. 

Có phải như thế người sẽ thiệt thòi chính là tôi không nhỉ?

Nếu tôi không có một đường lùi. Nếu tôi để cho người khác hiểu quá rõ về bản thân mình. Là trao cho họ công cụ, phương thức để làm tôi tổn thương nhiều và sâu sắc nhất?

Có lẽ.

Nhưng tôi vẫn cứ là tôi như thế. Không biết cách và cũng cảm thấy quá mệt mỏi để thay đổi trái tim mình.

Những thay đổi đã đến gần trước mắt khiến tôi bất an và lo lắng. 

Có thể chỉ là viển vông. 

Nhưng cuộc đời mà, ai nói trước được điều gì.