Những ngày này thật muốn trốn đi mà ngủ vùi. Chỉ muốn quên hết.
Những đêm trắng để rồi trằn trọc chạy vào giấc ngủ để rồi hứng chịu đủ những giấc mơ không lành lặn. Những cơn buồn nôn và cảm giác nóng rát trong dạ dày. Những suy nghĩ bế tắc. Tôi kiệt quệ.
Tôi cố nuốt những bữa ăn vì đứa trẻ của tôi. Mặt trời của tôi. Niềm hi vọng sống của tôi.
Mẹ sẽ dắt con đi qua những bí mật của cuộc đời. Mẹ sẽ bảo vệ con khỏi những tổn thương đó. Chỉ ước gì nỗi cô đơn của mẹ không truyền đến tim con.
Đêm qua không ngủ được. Lần đầu tiên mẹ cảm nhận được cử động của con. Một cử động rõ ràng. Con chạm vào mẹ. Một cử động mà mẹ có thể tin tưởng và hoàn toàn phân biệt với những cảm giác mơ hồ trước đây.
Ngày hôm qua, mẹ thực sự cảm nhận rất rõ sự tự do mà mẹ đã để lại. Giờ đây là hàng trăm hàng nghìn sợi dây treo mẹ lên lơ lửng và chỉ cần 1 phút gục ngã, mẹ sẽ để cuộc đời này dễ dàng điều khiển như một con rối. Mẹ sẽ không. Nhất định sẽ không.
Mẹ sẽ không đánh đổi lấy tự do và khí trời ngày ấy, không đánh đổi lấy con. Có lẽ sau này nhiều lúc con sẽ trách mẹ nghiêm khắc với con. Mẹ không phải người phụ nữ mềm yếu và nhu nhược, không phải kiểu người sẽ đem đến cho con mọi thứ con muốn, làm theo mọi điều con mong. Chỉ là, mẹ sẽ cố gắng dành cho con những thứ con cần. Để con đứng trên đôi chân của con, con sẽ lớn lên, con sẽ trường thành, dũng cảm đối mặt và chịu trách nhiệm, sẵn sàng thành công và thất bại, vượt qua những tổn thương và sống lạc quan, yêu đời. Mẹ sẽ cố gắng làm những điều có thể. Phần còn lại, mẹ dành cho con. Vì cuộc đời là của con, không phải là của ai khác. Nên sẽ không có người khác cố gắng thay con đâu.
Níu giữ, buông bỏ... Người ta cứ phải chọn lựa trong cuộc đời. Mẹ chọn tin tưởng. Cũng chọn tha thứ. Là cách dễ nhất, cũng là cách khó nhất.
Dẫu gì cũng chỉ là chuyện không đâu từ hàng nghìn năm trước, phải không con?
Nhưng mà con biết đấy, có nhiều thứ người ta chỉ có thể làm 1 lần trong đời.
:)