Là sự lãng quên.
Sự im lặng chấm hết những ngày tháng cũ kỹ và phủ bụi.
Kẻ ngây thơ ngày nào giờ vẫn còn nhớ những lời hứa mơ hồ. Lời chào tạm biệt. Hẹn ước. Ra đi.
Lũ cá dịu dàng len lỏi bên những còn sỏi trắng và tìm thức ăn dư thừa sau bữa chính. Những cái bụng bạc lấp lánh vô tư. Kẻ tự do trong nước. Và bị cầm tù trong cái ao nhỏ của mình.
Cô ấy thích nước. Thích biển. Rồi đâm ra thích cả cái bể bơi. Mỗi lần xuống nước là cảm thấy mình biến thành một giống loài khác. Dù bơi không giỏi, thở không đều và nhanh mệt.
Cô ấy thích màu xanh. Cái màu xanh hùng vĩ, hoang sơ và mát lạnh của rừng núi dường như vẫn còn đọng trong mắt cô ấy sau kỳ nghỉ.
Đã lâu rồi cô ấy không còn gặp lại những kỷ niệm.
Chẳng biết em có đôi lần ghé nơi này. Cũng chẳng biết em có bao giờ tự hỏi vì sao tôi lại im lặng rời xa em, rồi tự trả lời câu hỏi ấy. Nếu là em, là tôi, có lẽ chúng ta đều tự hiểu. Tôi nhớ về em không ngừng. Thương về em không ngừng. Vì thế tôi rời xa em.
Chẳng biết bạn có đôi lần ghé nơi này. Nhưng tôi an lòng vì dường như bạn đã có một bình yên khác. Nụ cười đã vô tư, lòng tin không chênh vênh và những kỷ niệm xưa đã thôi không dày vò nữa.
Và em biết anh chẳng bao giờ ghé nơi này!:) Em cũng không còn tìm anh như cô bé ngây thơ của ngày xưa điên dại nữa. Em biết với mình rằng cô bé ấy không bao giờ lớn. Những điều đẹp đẽ cũng không bao giờ bay đi. Em có thể không nhớ ra, nhưng sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng cả.
Sáng nay cô ấy thức dậy sau cơn ác mộng, gắng sức đẩy nỗi sợ hãi và lao vào vòng tay người đàn ông của cô ấy. Có thể bộ phim xem tối qua làm cô ấy ám ảnh và lo sợ.
Nhưng .
Sẽ có người bảo vệ cho cô ấy. Dẫu là nỗi đau, dẫu là nỗi nhớ, dẫu là tiếc nuối. Dẫu là ám ảnh, là lo sợ.
Có người.