Người ấy như là cỏ phải không?
Một loài cỏ thơ ngây, hiền dịu. Hẳn không ít bão giông nhưng cuối cùng cũng như bờ cỏ mát lành. Êm ái, hiền hòa. Với một lòng tin trọn vẹn và thành thật.
Tôi nhìn tấm ảnh và đã chợt nghĩ về "tình yêu". Thứ cao đẹp nhất mà một người con trai và một người con gái dành cho nhau. Hôm nay tôi gặp lại điều đó trong bộ phim hẳn sẽ có cái kết thúc dang dở mà tôi đang xem...
Khao khát gần bên là yêu. Từ bỏ cũng là yêu.
Tình yêu là thứ có thể khiến con người ta tàn lụi. Và cũng là thứ có thể nâng người ta khỏi tro tàn đó. Người ta hạnh phúc nhất là khi học được cách quên lãng. Dẫu cho là quên mất những điều dịu dàng. Dẫu cho là không còn một chiều mưa cô đơn ngồi nhớ.
Hẳn vậy. Cuộc sống là một chuyến đi dài.
Có người thì ấm áp, có người thì bơ vơ. Tôi đã luôn nghĩ rằng cuối cùng ai cũng có 1 cái đích trong đời. Họ đều có cơ hội tìm được 1 điều gì đó có ý nghĩa, trước khi chết.
Hôm nay tôi ngơ ngác trước cuộc đời. Thử thách đầu tiên như một cú đấm vào niềm tin của tôi. Vì sao người với người không thể mỉm cười mà sống với nhau? Vì sau cứ phải là ganh ghét, tị hiềm, cam chịu... Chẳng lẽ mỉm cười, sống cho là người tử tế, nói những câu nói nhẹ nhàng, dùng những từ thuần Việt, có trong từ điển, lại là điều khó khăn lắm hay sao?
Dẫu sao thì, tôi cũng sẽ vượt qua. Tôi đang đứng nhìn những gì mình đang có, và hình dung ra những điều tôi sắp có. Sẽ còn nhiều gian nan lắm. Nhưng đây là con đường tôi đã chọn và sẽ đi.
Một con đường không bình yên, thanh thản chút nào!