Com.: Hoàng Dương
Singer: Lan Anh
Cứ như là tôi đã quên mất mùa Thu.
Vậy mà hôm qua cơn gió lạnh đầu tiên tràn về Hà Nội lại gọi nhắc lại tất cả.
Có lẽ giờ này, Nguyên đang ở đâu đó ngoài kia, giữa những lá, gió và áo len mỏng. Nguyên giữ lại cho tôi những điều tôi đánh mất, những điều tôi không thể, những tự do và vô tư của một trái tim không bao giờ lớn, cũng không quên điều gì...
Hôm qua tôi ngồi với gia đình bạn thân. Tự dưng ngồi nhẩm tính, rồi giật mình vì những con số. Tôi và cô bạn của mình đã biết nhau 18 năm và chơi thân với nhau 13 năm rồi. 2 năm nữa là kỷ niệm 15 năm chơi thân, 20 năm quen biết. Tính ra cũng được 1/3 đời người bên nhau... Có lẽ đó là số phận. Số phận tách chúng tôi ra rất nhiều lần để rồi cuối cùng vẫn quay trở lại và ở bên nhau trong những bước ngoặt của cuộc sống. Điều đó thực sự mang nhiều ý nghĩa lắm. "Tình yêu có thể mất đi nhưng tình bạn không bao giờ chết".
Về bài hát.
Hôm nay tôi phân vân lắm giữa "Hướng về Hà Nội" hay là "Thư Hà Nội".
"Thư Hà Nội", với tôi là những cảm xúc không thể nào đặt tên được. Cũng không thể nào quên được. Những giai điệu ấy, ca từ ấy, hình ảnh ấy... khiến tôi nhớ mà không biết nhớ ai, rơi nước mắt cũng chẳng hiểu vì sao.
Vậy nên hôm nay, tôi nghe Hướng về Hà Nội. Giăng mắc đầy cái lạnh của cơn gió đầu tiên, hương hoa sữa đầu tiên. Nỗi nhớ, ly biệt, hi vọng và những hình ảnh chỉ còn trong ký ức.
Mùa Thu của tôi vậy là cũng trở lại.
Còn tầm 1 tháng nữa, tôi sẽ chuyển đến một văn phòng mới. Thật lạ là tôi đã sống ở công ty này hơn 2 năm rồi. Nơi đầu tiên và cho đến giờ tôi vẫn làm việc. Có thật nhiều thay đổi. Không biết sau này sẽ ra sao, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên những con người này, quên cái cảm xúc thật ấm áp và vui vẻ khi được làm việc cùng họ. Chúng tôi sẽ đến một nơi có nhiều cửa sổ và cây hơn!:D
Tôi có 1 chiếc khăn kẻ xen lần màu trắng, đen, ghi và những sợi đỏ. Chiếc khăn lạnh lùng. Thực sự nó gợi cho tôi cảm giác lạnh lùng. Hôm nay tôi quàng nó.
Tôi muốn trang trí bức tường của ngôi nhà sắp tới của mình - một cái cây. Gia đình nhỏ của tôi sẽ ngồi dưới tán cây xanh rờn ấy và gió mùa sẽ se sắt thổi phía ngoài cửa kính. Căn nhà nhỏ của tôi sẽ là một tổ ấm bé nhỏ, ấm áp và nhiều tiếng cười, phải không? Mỗi sáng thức dậy, tôi sẽ ra ban công và mỉm cười. Có thể tôi sẽ trồng vài chậu cây, một loài dây leo ra hoa màu vàng nữa chứ.
.....
Bạn vẫn hạnh phúc chứ, bạn thương mến!?
Hẳn rồi...!