Thật dễ chịu khi biết trong cuộc sống này có một ai đó thực sự mong mình hạnh phúc.
Tôi đã luôn cầu mong cho những người tôi yêu thương như thế. Tôi nghĩ rằng đó đơn giản chỉ là một ước nguyện. Cho đến một ngày tôi nhận ra niềm vui khi tôi nhận được một ước nguyện như thế, và tôi nhận ra giá trị của nó. Họ sẽ vui như thế nào khi biết rằng tôi vẫn luôn dõi theo và mong họ được bình yên?
Có lẽ đó sẽ là những cảm giác khác nhau tùy vào vị thế của tôi dưới cái nhìn của họ. Có thể là niềm vui, cũng có thể là nỗi buồn, có thể là cảm giác yên bình giống như tôi lúc này, cũng có thể đó là sự chán ghét. Nhưng dường như điều đó là tất nhiên ở hầu hết mọi người: Cho đi những yêu thương một cách vô điều kiện.
Gần đây tôi có đọc lại những dòng viết cũ về con gấu và cánh đồng xanh. Gọi lại rất nhiều cảm xúc đẹp. Hoang dã, dại khờ và trong veo. Điều tuyệt vời đó - đôi khi tôi đã quên mất.
Bây giờ đã vào đầu tháng 9.
Tôi đã gặp mùi hoa sữa từ lâu.
Hôm nay tôi muốn ghi lại cảm xúc này, để sau này lỡ có quên, nếu đọc lại thì nó sẽ trở lại với tôi.
Cảm giác xúc động đến không thể tin nổi khi chúng tôi đứng cạnh vợ chồng cô bạn thân dưới mái hiên, trời mưa như trút nước với những đồ đạc nặng trĩu. Tôi đã nhìn con đường trước mắt, mưa ướt ánh đèn, những bóng người vụt qua vội vã. Lần đầu tiên trong đời tôi thực sự cảm nhận được những giá trị mà trước đó dường như quá dễ dàng có được nên tôi không nhận ra. Tôi sẽ nhớ mãi ngày ấy, những cảm xúc ấy, những con người ấy. Tôi đã có những ngày như thế, những ngày khiến cái nhìn của tôi vào cuộc đời này thay đổi. Thay đổi rất nhiều!
Tháng 9 mùa Thu, lá rơi vàng chưa nhỉ?
Cuộc sống có nhiều cám dỗ và tôi cũng chỉ là 1 con người. Có thể tôi sẽ bị trôi tuột đi. Nên tôi sẽ cố ghi lại từng cảm xúc, để nếu một ngày đã lạc lối quá dài, tôi có một nơi để trở về, để tìm lại chính mình.
Trust in Me!