Tôi!

 Hoa Khuyết Danh - Ảnh chụp tại Trung Quốc

Là tôi, trước ngưỡng cửa của những cảm xúc.

Khi bạn click chuột để mở trang blog này, bạn bước vào thế giới riêng của tôi và cũng ra đi một cách thầm lặng. 

Bạn và những người khác, cứ đôi khi chợt nhớ hoặc cũng chỉ là một sự tình cờ, đến nơi đây. Giống như những cơn gió thoảng qua sự yên bình của tôi. Có lẽ đó là cách bấy lâu tôi vừa chia sẻ, vừa giữ cho mình sự riêng tư cần thiết và lặng lẽ trước những cảm xúc.

Tôi không thuộc dạng người có thể chịu đựng nổi sự cô đơn. Và cũng chẳng biết từ bao giờ tôi không thể giữ riêng bất cứ nỗi buồn nào trong lòng. Nó buông ra bằng những con chữ, để rồi đi tìm sự đồng cảm của thế giới từ bao giờ, đến tôi cũng chẳng biết.

Là tôi, gần đây đã chán nản với bàn phím và những cảm xúc phức tạp. 

Có lẽ bởi tôi sợ, tôi sợ khi ấy tôi lại phải đối mặt với chính mình. Với những khao khát nhỏ nhoi mà bỗng chốc trở nên xa vời, với những điều mà tôi không muốn thừa nhận. Tôi đã trì hoãn, thực sự là như vậy.

Đó không phải là dũng cảm. 

Nhưng rồi tôi cũng phải chấp nhận nó. Không có một cách nào khác, không thể chối bỏ, không thể trốn tránh. Cuối cùng thì tôi cũng chỉ có một con đường.

Những dòng viết có lẽ sẽ còn được lưu lại mãi, đến một ngày tôi 50 hay 60 tuổi, giở ra hồi niệm về tuổi trẻ đã mất, hoặc giả con, cháu tôi sau này có thể tìm thấy, đọc và hiểu cho tôi nếu tôi khắt khe và cầu toàn với chúng. 

Còn tôi, của hiện tại này, khi sự thật ập đến phía sau, tôi sẽ phải chấp nhận nó. Phải đối mặt.

Tôi cần phải học cách để dũng cảm. 

Dù tôi chẳng muốn chút nào.

- Từ góc của riêng tôi, thế giới của những ngọn gió im lặng. -