Mong manh tình về
ST: Đức Trí
TH: Quốc Thiên
Mấy ngày nay, em ngồi nghe nhạc của Quốc Thiên. Bỗng thấy cái trẻ trung, đơn giản, mộc mạc và sâu lắng mà bấy lâu nay em kiếm tìm.Cái gì đó như đôi chút ngây thơ, đôi chút yêu buồn bã lắm. Cứ như là, nếu, giọng hát này, hát bài hát ấy, hẳn sẽ là cái em đang tìm.
Mấy ngày nay nhiều hoài niệm thật. Cái êm ái dịu ngọt như liều thuốc độc ru người ta trong những chán nản và đôi khi hơi cáu gắt. Em thèm một tí nắng vàng và gió dịu dàng cuốn lá rơi. Ngày đó nắng lá ào ạt quá, nên em quên.
Em cũng chẳng biết. Về những giấc mơ thật kỳ lạ mà em không nhớ nổi, trong mơ là một thế giới khác, và em chẳng hề yêu thích thế giới đó. Em mong chờ ngày về với mẹ. Mẹ yêu dấu và dịu dàng hẳn sẽ khiến em quên đi những điều ám ảnh kinh khủng, những hình ảnh, những cảm xúc khiến em run sợ và thực sự muốn quên.
Em muốn chị của em rời khỏi nơi đó, để em và chị không phải quay lại, không phải nhớ lại, nghĩ lại... Em sợ.
Cuối tuần này em được về với mẹ rồi. Căn nhà sẽ tràn ngập tiếng cười của mẹ, của bố. Mẹ sẽ sung sướng nấu thật nhiều đồ ăn ngon để thết đãi ông con rể ăn nhiều nhất nhà. Bố sẽ đem chuyện đi Tây Thiên lấy kinh ra đùa. Em sẽ kể thật nhiều về chuyến đi thú vị của mình. Và em sẽ không muốn Không Muốn rời xa căn nhà đó nữa.
Em nhớ lắm, và muốn được về nhà!