Cứ như là tôi đã hờn trách em nhiều lắm, khi tôi nhìn thấy em trở về, tươi cười với tôi như là em chưa từng đi, như là em chẳng hề nhớ và chẳng hề buồn trong suốt 1 năm trời xa cách.
Cứ như là giận dỗi, tôi không đến gần em dù trái tim tôi đã reo vang bồi hồi. Ấy vậy mà từng con đường, từng góc phố, tôi cứ đăm đăm nhìn màu áo trắng của em thấp thoáng.
Nguyên ơi!
Sao chẳng lần nào em về mà báo trước.
Sao em về mang theo quá đỗi những kỷ niệm.
Sao cứ là những niềm xúc động chưa lúc nào dứt mỗi lần tôi gặp lại em.
Ừ.
Cứ như là cuộc đời này vẫn thế, mình chẳng thể nào thôi yêu thương nhau. Em chẳng thể nào thôi trở về thời khắc gõ cửa của mùa Đông, chẳng thể nào thôi nhìn tôi mà cười cái nụ cười khiến tôi xót xa lòng.
Và cũng hãy để cuộc đời này như thế, để tôi yêu thương em vội vàng, để Nguyên của tôi tìm lại chút hơi ấm, chút nghị lực, rớt đôi dòng nước mắt cố nguôi ngoai, để mà tôi, tôi lại lặng thầm tiễn em đi.
Nguyên ơi!